"THE MOST HUMAN FILM OF THE YEAR"
-------------------------------
Người ta thường nói: một bộ phim hoạt hình hay là một bộ phim hoạt hình không chỉ dành riêng cho trẻ em. Nếu vậy, có thể nói Anomalisa là một ngoại lệ bởi đây là một bộ phim tuyệt vời nhưng lại chỉ dành cho người lớn.
Năm 2016 là một năm ghi dấu ấn sâu sắc với dòng phim stop-motion với bộ phim Kubo and the two strings nhưng người ta quên mất rằng trước Kubo đã có một Anomalisa tuyệt vời như thế. Nếu Kubo đem lại ấn tượng về kỹ thuật stop-motion với những khung cảnh đẹp đến khó tin mà ta thường nghĩ chỉ có máy tính hay kỹ thuật 3D mới có thể làm được thì Amonalisa lại vượt trội về sự tinh tế trong cảm xúc. Nếu bạn đang nghĩ rằng những con rối khô cứng sẽ làm giới hạn biểu cảm của nhân vật thì những thước phim sẽ làm bạn thay đổi suy nghĩ. Từng nét mặt, từng cử chỉ của Michael, Lisa hay của bất kỳ nhân vật nào khác đều sống động đến mức đôi khi bạn sẽ phải tự hỏi: liệu đây có phải là một bộ phim stop-motion hay là do người đóng. Nhưng những kỹ thuật tuyệt vời có là gì nếu nó không được sử dụng để kể một câu chuyện còn tuyệt vời hơn thế...
Bối cảnh của Anomalisa khá giới hạn, toàn bộ câu chuyện gần như chỉ diễn ra trong một khách sạn lớn (một số trang báo viết là một khách sạn tồi tàn nhưng chỉ cần xem phim bạn sẽ biết nhận định đó hoàn toàn sai lầm). Không có những khung hình hoa mỹ, bộ phim dường như cố gắng gạt bỏ mọi thứ rườm ra không cần thiết để có thể tái hiện cuộc sống một cách chân thực, sống động nhất, để thứ người xem chú ý không phải là những kỹ xảo, bối cảnh mà là cảm xúc của nhân vật. Anomalisa là câu chuyện về nỗi cô đơn, nỗi cô đơn không sắc nhọn như một con dao mà lạnh lẽo, kiên cố như một nhà tù khiến chúng ta không thể cảm nhận được thế giới xung quanh. Nỗi cô đơn đã giam hãm nhân vật chính, một người có vẻ như có tất cả mà lại như không có gì, khiến ông chỉ có thể nhìn thế giới bằng một gam màu và lắng nghe cuộc sống chỉ bằng một giọng nói. Có thể nói Anomalisa xuất hiện khá nhiều nhân vật nhưng cũng có thể nói bộ phim chỉ bao gồm một người đàn ông và một người phụ nữ bởi tất cả những người còn lại chẳng qua là tiếng ồn ào, huyên náo đến từ cuộc sống bên ngoài. Michael là một người đàn ông thành đạt trong khi Lisa lại tự ti và nhút nhát, vậy điều gì đã khiến hai con người khác biệt ấy tìm đến với nhau? Có lẽ họ đều mang trong mình một khoảng trống, một mong mỏi được tìm được sự đồng điệu từ thế giới xung quanh, họ đều là những kẻ bị giam cầm trong nhà tù của chính mình đã chán ngấy nỗi cô độc muốn thoát ra thế giới bên ngoài, đợi chờ một ai đó đến mở cánh cửa lâu nay bị khóa chặt. Michael tìm thấy ở Lisa những điều khác biệt, cô không kể với ông những câu chuyện ông vẫn được nghe, những câu mời chào xa lạ mà người ta vẫn nói với nhau. Một trong những đoạn hay nhất trong phim là cảnh ông và Lisa ngồi nói chuyện trong phòng. Hai con người vừa gặp nhau lại có thể nói chuyện như hai người bạn tri kỷ. Không phải những lời lẽ mùi mẫn hay những lời có cánh, họ kể cho nhau nghe những câu chuyện rất đỗi bình thường nhưng điều quan trọng nhất, rằng dù những câu chuyện ấy không có gì gay cấn, lạ thường thì họ vẫn đang lắng nghe bằng tất cả tâm hồn. Không quan trọng bạn đang nói gì, câu chuyện của bạn như thế nào, điều tuyệt vời nhất là bạn nhận ra người đối diện đang thực sự lắng nghe câu chuyện đó.
Michael làm chúng ta liên tưởng đến hình ảnh một người đàn ông cô đơn khác trong điện ảnh là Ryan Bingham (do George Clooney thủ vai) trong bộ phim Up in the air. Ryan và Michael không hề giống nhau nhưng họ có một điểm chung là đều cô độc, đều khao khát có được một thứ để rồi khi đạt được lại phải tự hỏi đây có phải là thứ mình thực sự mong muốn? Nếu cột mốc với Ryan là 10 triệu dặm bay thì với Michael đó là Lisa, là cảm giác mãnh liệt đột nhiên quay trở lại trong trái tim ngỡ như đã trơ lì. Thế nhưng khi vấn đề nằm ở bản thân bạn thì không một ai ngoài chính bạn có thể đưa bạn ra khỏi hố sâu đó. Michael đã khiến Lisa nhận ra cô xứng đáng được trân trọng, xứng đáng nhận được tình yêu thương đúng nghĩa nhưng chính Lisa là người đã quyết định tự mở cánh cửa cho mình, sống một của sống khác, tự cô đã bước qua nỗi thất vọng khi người đàn ông ngỡ đã yêu thương cô thật lòng rời đi. Nhưng với Michael, tất cả chỉ là một tia sáng le lói rồi vụt tắt, ông đầu hàng và chấp nhận mà ta có thể thấy rõ nhất khi ông nói với vợ mình "Anh đâu còn nơi nào khác để đi?"
Anomalisa, âm thanh nhẹ nhàng như lời vô về những con người khốn khổ đang bị nỗi cô đơn dày vò, chúng ta hy vọng chỉ để rồi thất vọng, chúng ta chờ đợi để rồi bị khước từ nhưng đâu mới là tương lai đang chờ chúng ta ở phía trước: một con đường mới mở ra hay là mê cung của nỗi tuyệt vọng, là Lisa hay Michael, liệu ta có thể lựa chọn?
-------------------------------
Người ta thường nói: một bộ phim hoạt hình hay là một bộ phim hoạt hình không chỉ dành riêng cho trẻ em. Nếu vậy, có thể nói Anomalisa là một ngoại lệ bởi đây là một bộ phim tuyệt vời nhưng lại chỉ dành cho người lớn.
Năm 2016 là một năm ghi dấu ấn sâu sắc với dòng phim stop-motion với bộ phim Kubo and the two strings nhưng người ta quên mất rằng trước Kubo đã có một Anomalisa tuyệt vời như thế. Nếu Kubo đem lại ấn tượng về kỹ thuật stop-motion với những khung cảnh đẹp đến khó tin mà ta thường nghĩ chỉ có máy tính hay kỹ thuật 3D mới có thể làm được thì Amonalisa lại vượt trội về sự tinh tế trong cảm xúc. Nếu bạn đang nghĩ rằng những con rối khô cứng sẽ làm giới hạn biểu cảm của nhân vật thì những thước phim sẽ làm bạn thay đổi suy nghĩ. Từng nét mặt, từng cử chỉ của Michael, Lisa hay của bất kỳ nhân vật nào khác đều sống động đến mức đôi khi bạn sẽ phải tự hỏi: liệu đây có phải là một bộ phim stop-motion hay là do người đóng. Nhưng những kỹ thuật tuyệt vời có là gì nếu nó không được sử dụng để kể một câu chuyện còn tuyệt vời hơn thế...
Bối cảnh của Anomalisa khá giới hạn, toàn bộ câu chuyện gần như chỉ diễn ra trong một khách sạn lớn (một số trang báo viết là một khách sạn tồi tàn nhưng chỉ cần xem phim bạn sẽ biết nhận định đó hoàn toàn sai lầm). Không có những khung hình hoa mỹ, bộ phim dường như cố gắng gạt bỏ mọi thứ rườm ra không cần thiết để có thể tái hiện cuộc sống một cách chân thực, sống động nhất, để thứ người xem chú ý không phải là những kỹ xảo, bối cảnh mà là cảm xúc của nhân vật. Anomalisa là câu chuyện về nỗi cô đơn, nỗi cô đơn không sắc nhọn như một con dao mà lạnh lẽo, kiên cố như một nhà tù khiến chúng ta không thể cảm nhận được thế giới xung quanh. Nỗi cô đơn đã giam hãm nhân vật chính, một người có vẻ như có tất cả mà lại như không có gì, khiến ông chỉ có thể nhìn thế giới bằng một gam màu và lắng nghe cuộc sống chỉ bằng một giọng nói. Có thể nói Anomalisa xuất hiện khá nhiều nhân vật nhưng cũng có thể nói bộ phim chỉ bao gồm một người đàn ông và một người phụ nữ bởi tất cả những người còn lại chẳng qua là tiếng ồn ào, huyên náo đến từ cuộc sống bên ngoài. Michael là một người đàn ông thành đạt trong khi Lisa lại tự ti và nhút nhát, vậy điều gì đã khiến hai con người khác biệt ấy tìm đến với nhau? Có lẽ họ đều mang trong mình một khoảng trống, một mong mỏi được tìm được sự đồng điệu từ thế giới xung quanh, họ đều là những kẻ bị giam cầm trong nhà tù của chính mình đã chán ngấy nỗi cô độc muốn thoát ra thế giới bên ngoài, đợi chờ một ai đó đến mở cánh cửa lâu nay bị khóa chặt. Michael tìm thấy ở Lisa những điều khác biệt, cô không kể với ông những câu chuyện ông vẫn được nghe, những câu mời chào xa lạ mà người ta vẫn nói với nhau. Một trong những đoạn hay nhất trong phim là cảnh ông và Lisa ngồi nói chuyện trong phòng. Hai con người vừa gặp nhau lại có thể nói chuyện như hai người bạn tri kỷ. Không phải những lời lẽ mùi mẫn hay những lời có cánh, họ kể cho nhau nghe những câu chuyện rất đỗi bình thường nhưng điều quan trọng nhất, rằng dù những câu chuyện ấy không có gì gay cấn, lạ thường thì họ vẫn đang lắng nghe bằng tất cả tâm hồn. Không quan trọng bạn đang nói gì, câu chuyện của bạn như thế nào, điều tuyệt vời nhất là bạn nhận ra người đối diện đang thực sự lắng nghe câu chuyện đó.
Michael làm chúng ta liên tưởng đến hình ảnh một người đàn ông cô đơn khác trong điện ảnh là Ryan Bingham (do George Clooney thủ vai) trong bộ phim Up in the air. Ryan và Michael không hề giống nhau nhưng họ có một điểm chung là đều cô độc, đều khao khát có được một thứ để rồi khi đạt được lại phải tự hỏi đây có phải là thứ mình thực sự mong muốn? Nếu cột mốc với Ryan là 10 triệu dặm bay thì với Michael đó là Lisa, là cảm giác mãnh liệt đột nhiên quay trở lại trong trái tim ngỡ như đã trơ lì. Thế nhưng khi vấn đề nằm ở bản thân bạn thì không một ai ngoài chính bạn có thể đưa bạn ra khỏi hố sâu đó. Michael đã khiến Lisa nhận ra cô xứng đáng được trân trọng, xứng đáng nhận được tình yêu thương đúng nghĩa nhưng chính Lisa là người đã quyết định tự mở cánh cửa cho mình, sống một của sống khác, tự cô đã bước qua nỗi thất vọng khi người đàn ông ngỡ đã yêu thương cô thật lòng rời đi. Nhưng với Michael, tất cả chỉ là một tia sáng le lói rồi vụt tắt, ông đầu hàng và chấp nhận mà ta có thể thấy rõ nhất khi ông nói với vợ mình "Anh đâu còn nơi nào khác để đi?"
Anomalisa, âm thanh nhẹ nhàng như lời vô về những con người khốn khổ đang bị nỗi cô đơn dày vò, chúng ta hy vọng chỉ để rồi thất vọng, chúng ta chờ đợi để rồi bị khước từ nhưng đâu mới là tương lai đang chờ chúng ta ở phía trước: một con đường mới mở ra hay là mê cung của nỗi tuyệt vọng, là Lisa hay Michael, liệu ta có thể lựa chọn?